Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012
Truyện ngắn: Có một nickname không bao giờ available nữa
Bắt đầu từ việc tạo ra một nickname và tải về phần mềm có thể online hai nickname cùng một lúc để anh khỏi nghi ngờ. Khi add nick anh vào nickname caphemuoingotngao mà mình vừa mới tạo, Linh đã ngập ngừng gõ kèm hai câu thơ “Em sẽ học cách yêu của cỏ/ Kiên nhẫn nảy lên và xanh đến kiệt cùng” và lấy đó làm status rồi hồi hộp đợi kết quả
Thường khi làm việc lúc màn đêm yên len về, Linh thường đăng nhập vàoYahoo! Messenger và để trạng thái Invisible to everyone rồi nhìn những cái nick sáng đèn cho bớt cảm giác cô đơn và cùng với niềm hy vọng rằng sẽ nhìn thấy nick anh sáng đèn dù chỉ một lần thôi…
Linh và anh quen nhau cũng từ Yahoo! Messenger, anh nói, mỗi lần đọc những dòng status của Linh, anh thấy lòng ấm áp lạ kỳ, bao nhiêu mệt mỏi, áp lực làm việc trong ngày đều tan biến. Và hơn nữa, anh thấy cảm giác sao mà gần gũi như thể Linh đang kề bên thì thầm những lời ấy vào tai anh. Khi đó, Linh nhăn mũi nói với anh:
- Đó toàn là những câu ngốc nghếch thôi, khi em buồn hay vui, giận ai hay ghét điều gì… em đưa lên status, chỉ có anh ngốc nên mới đọc rồi thấy gần gũi gì đó thôi. Tụi bạn em cứ la làng khi nhìn thấy mấy câu đó…
Anh cười hiền:
- Chắc là anh ngốc thiệt, nhưng sự thật là anh rất thích đọc những status của em…
Hai đứa quen nhau, chẳng có chút gì gọi là “kịch tính” như các bộ phim tình cảm trên tivi hay tiểu thuyết, chỉ là những buổi đi chơi, trò chuyện, ăn uống cùng nhau. Có khi, hai đứa cùng chúi mũi vào đọc chung một quyển sách hay ăn chung một ly kem thập cẩm đủ mùi vị rồi lại quay sang giành nhau chiếc remote tivi để bấm cho bằng được chương trình mình yêu thích. Để khi thua, anh mỉm cười khi thấy Linh đắc thắng. Khi thắng, không đợi Linh xụ mặt đến giây anh đã nhường lại remote cho Linh rồi âu yếm nhìn Linh nhấn nhoay nhoáy các kênh như để chọc tức anh.
Mọi thứ cứ trôi đi trong êm đềm như thể nó phải diễn ra như thế. Không một chút gợn của ưu tư hay phiền giận.
Ngày nọ, bỗng nhiên Uyên “sát tình” bày kế:
- Em phải tạo nên những tình huống gay cấn một chút thì mới hiệu quả.
- Tình huống gay cấn? Chi? Đang yên đang lành…
- Thì đang yên đang lành nên mới phải tạo nên những tình huống gay cấn để tạo nên hương vị cho tình yêu chứ!
- Nghĩa là sao? Linh mắt tròn mắt dẹt hỏi “quân sư… tình yêu”. Gọi Uyên là “quân sư tình yêu” cũng không ngoa cho lắm bởi cô nàng này có vô số những mối tình “ra ngô, ra khoai” nên kinh nghiệm của nàng vô số kể. Uyên còn là “chuyên gia gỡ rối” khá thành công trong chuyện tình cảm nên được rất nhiều người tin cậy giao phó cho việc bày mưu tính kế để “lấy cắp trái tim” của đối tượng.
Uyên búng tay nói bằng giọng chắc nịch với Linh:
- Thì phải tạo ra tình huống để thử thách chàng chứ sao nữa.
Linh lắc đầu:
- Tụi em tin tưởng nhau tuyệt đối, không cần đến thử thách gì đó đâu.
Uyên nhún vai:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện tin tưởng hay nghi ngờ gì đâu. Đơn giản là chỉ xác định chính xác phần trăm tỉ lệ mà em đang chiếm giữ trái tim chàng mà thôi.
Linh cười rạng rỡ:
- Cái này thì em biết. Em tin là mình đã chiếm trọn tình cảm trong trái tim chàng rồi, khỏi cần phải xác minh hay xác định gì nữa cho mệt.
Uyên lúc lắc đầu:
- Cái đó thì không chắc à nha. Chưa nghe câu “đàn ông năm bảy lá gan/ lá cùng vợ, lá toan cùng người” hả? Nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy đâu, cô bé ơi…
Linh chun mũi:
- Chàng của em khác, không đáng ghét như những kẻ trong câu ca dao chị vừa đọc đâu.
Uyên chuyển sang giọng tinh quái:
- Cái đó thì chỉ có trời mới biết. Em còn nhớ anh chàng đeo cặp kính dày cui- mối tình thứ tư của chị không?
Linh gật đầu:
- Cái anh chàng mà luôn run như cầy sấy khi nói chuyện với người khác phái đó hả? Em có nhớ…
Như chỉ đợi có vậy, Uyên chụp lấy ngay câu trả lời của Linh:
- Đó, chính là anh chàng đó đó… Em còn nhớ chứ, hơn nửa năm, ngày nào hắn cũng đem đến cho chị một cành hồng rồi đứng nép mình nơi cánh cửa với hy vọng chị cười với hắn một cái. Nhìn hiền lành đến như thế, nhút nhát đến như thế mà em có biết tụi chị chia tay vì lý do gì không?
- Vì không hợp tính hả chị? Linh đưa ra một lý do vừa xuất hiện trong đầu. Uyên cười bằng mũi:
- Được vậy cũng còn đỡ tức. Hứ, khi chị và hắn hẹn hò với nhau chỉ một thời gian ngắn thì chị tình cờ phát hiện, ngoài hẹn hò với chị, hắn còn cưa cẩm thêm ba cô nàng khác với phương thức chang cách hắn đã làm chị xiêu lòng.
- Không thể nào như vậy chứ. Anh đó nhìn rất… rất, biết nói sao ta, uhm… rất…
- Rất khù khờ, Uyên tiếp lời ngay khi thấy Linh đang cố gắng tìm từ ngữ sao cho không làm phật lòng mình lại bảo đảm về mặt ngữ nghĩa. Rất khù khờ, em muốn nói vậy, đúng không? Rất khù khờ mà còn vậy nữa đó, huống chi là…
Uyên lấp lửng bỏ câu nói nửa chừng để thăm dò phản ứng của Linh. Và chưa đến giây sau, khuôn mặt Linh đã chuyển sang sắc khác. Linh quay sang níu tay Uyên.
- Phải làm sao đây hả chị?
Như chỉ đợi có thế, Uyên liền kề tai Linh thì thầm. Khuôn mặt Linh căng ra theo từng lời Uyên nói………
………..Bắt đầu từ việc tạo ra một nickname và tải về phần mềm có thể online hai nickname cùng một lúc để anh khỏi nghi ngờ. Khi add nick anh vào nickname caphemuoingotngao mà mình vừa mới tạo, Linh đã ngập ngừng gõ kèm hai câu thơ “Em sẽ học cách yêu của cỏ/ Kiên nhẫn nảy lên và xanh đến kiệt cùng” và lấy đó làm status rồi hồi hộp đợi kết quả. Hơn phút sau, anh add nick caphemuoingotngao- tim Linh đau thắt lại. Vậy mà anh đã từng nói với Linh, trong Yahoo! Messenger, anh chỉ add tên những người mà anh đã quen biết hoặc cực kỳ quý mến, sẽ chẳng bao giờ anh chấp nhận add tên một người xa lạ. Vậy mà bây giờ anh đã add… chỉ vì hai câu thơ.
Linh định ngưng ngay việc mình đang làm lại nhưng rồi Linh chặc lưỡi tự nhủ:
- Coi như đây là cách mình tìm hiểu thêm về anh ấy.
Và Linh không ngờ câu chuyện của mình (trong nick caphemuoingotngao) lại cuốn cô đi xa đến như thế. Qua “cà phê muối”, cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác về anh, nào là trong câu chuyện tình “cà phê muối”, yếu tố tạo nên sự cuốn hút của câu chuyện không nằm chi tiết chàng trai gọi nhầm đường thành muối và phải “phóng theo lao” bằng cách uống cà phê muối cả đời; mà là bức thư thú nhận khi anh lìa đời rằng chàng trai đã một lần lừa dối người mình yêu nhưng chưa bao giờ hối hận vì điều đó. Anh kết luận:
- Có những sự lừa dối ngọt ngào và êm đềm đến như thế, anh nguyện được chìm vào trong đó.
Linh hoang mang. Sao trước đây, anh vẫn thường chê anh chàng “cà phê muối” đó ngốc nghếch, chỉ vì một lời nói dối mà phải ngậm đắng nuốt cay uống “cái dung dịch vừa mặn vừa đắng (từ anh vẫn dùng) suốt cả đời cho đến lúc chết. Dại dột quá đi thôi!”.
Anh nói với “cà phê muối” rằng anh yêu màu tím, cái màu mà từng nói với Linh là “tím hoa sim ư? Sao em có thể thích được cái màu buồn bã ấy nhỉ? Biểu tượng của sự thủy chung, đợi chờ gì chứ, chỉ gợi lên cảm giác đơn độc thôi, anh chúa ghét!”.
Anh gửi cho “cà phê muối” bài hát Hạ trắng trong một ngày mưa rả rích với lời nhắn: “Nghe tiếng mưa thật thích nhưng anh thích nhìn nắng hơn. Ước gì, chúng ta gặp nhau, để anh có cơ hội nhìn thấy nắng như đang nhảy múa trên tóc hay trong mắt em…”.Vậy mà anh đã từng nói với Linh rằng…
- Hôm nay lại mưa nữa đấy! Cô bé ngọt ngào của tôi ơi, nhớ mang áo mưa kẻo ướt áo, không khéo sẽ cảm lạnh thì anh sẽ đau lòng lắm.
…
- Mấy hôm nay mưa nắng thất thường, chịu khó uống một viên sủi đi, cô bé ơi, cho có sức đề kháng mà làm việc hăng say nữa chứ. Anh thích sự năng động của em.
…
- Tối qua anh online hầu như nguyên đêm, phải chi lúc đó có em online cùng thì hay biết mấy.
…
- Anh nhớ em đến phát điên. Hay là chúng ta gặp nhau ngoài đời nhé. Cho anh cơ hội đi nào, cô bé bướng bỉnh.
…
- Anh nhớ em.
…
- Trong đầu anh lúc này chỉ suy nghĩ về em thôi.
…
- Anh nhớ em.
Linh bật khóc. Rõ ràng anh đang gửi những lời yêu thương cho Linh, mà lại không phải dành cho Linh. Linh nức nở tâm sự với Uyên, Uyên nhướng mắt.
- Chị đã nói mà, đàn ông ai cũng như ai, vậy mà hồi đó em cứ khăng khăng nói chàng của em là trường hợp ngoại lệ. Giờ thì tin chưa?
- Em phải làm sao bây giờ hả chị? Linh nấc lên trong nước mắt.
- Thì phải làm cho ra ngô, ra khoai chứ sao nữa. Em phải…
Nhưng Linh chưa kịp làm gì thì khuôn mặt anh đã lặng đi khi vô tình nhìn thấy những IM “caphemuoingotngao” mà Linh đã lưu trong máy. Khi chat trong nickname “caphemuoingotngao”, Linh thường lưu lại với hy vọng đó sẽ là những bằng chứng khiến anh không thể chối cãi rằng mình đã lừa dối cô. Vậy mà bây giờ, Linh lại tái mặt khi anh đọc nó. Linh lắp bắp:
- Em chỉ là… em thực sự chỉ muốn…
Anh ra đi, chẳng để lại cho Linh một lời nào. Mọi nỗ lực liên hệ với anh đều trở nên vô vọng. Anh biến mất như thể chưa bao giờ có anh xuất hiện trong đời. Hằng ngày, Linh sign in vào nickname thật của mình với hy vọng nick của anh sáng đèn, dù chỉ một lần thôi, để Linh lại có thể trò chuyện cùng anh, có cơ hội giải thích những việc mình đã làm…
Bao nhiêu năm qua, nickname của anh vẫn chưa một lần sáng đèn.
Linh hằng ngày vẫn online và ghi những câu status, với hy vọng dù có xài chế độ offline, anh vẫn đọc được những tâm tư của cô.
Linh nhớ có một lần, khi trò chuyện với “caphemuoingotngao”, anh đã từng nói: “Khi đã yêu thì phải tin. Không bao giờ người ta dùng phép thử trong tình yêu cả”.
Anh có lỗi hay Linh có lỗi? Ai đã lừa dối ai đến nỗi hai đứa lạc nhau mãi như thế này?
Linh không muốn tìm câu trả lời nữa, chỉ mong nick của anh sáng đèn và Linh lại gửi đi những dòng messages, với nickname thật của mình.
Có một nickname chẳng bao giờ available nữa…
Sưu tầm
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét